Vợ chồng anh Hùng và chị Phượng hôn phối với nhau đã gần chục năm, nhưng số ngày
sống chung gom lại chỉ tính được bằng tháng. Bởi ngay sau đám cưới, anh Hùng
được điều động sang công ty mẹ ở Hàn Quốc làm giám sát công trình với mức lương
rất cao.
Chị Phượng ở nhà, không cần phải đi làm nữa, chỉ việc chăm lo
vun vén gia đình. Ngoài tiền mua nhà, thấm thoắt, anh chị đã dành thêm được một
số tiền tiện tặn rất lớn, phải đến vài tỷ trong ngân hàng.
Nhưng tiền thì
nhiều mà khoảng cách thì xa khiến tình cảm vợ chồng cũng có phần nhạt phai đi
nhiều. Những cuộc chuyện trò loáng thoáng hơn khi hai người dường như chẳng biết
kể chuyện gì cho nhau nghe nữa. Chị Phượng có nhiều thời kì rỗi rãi chẳng biết
làm gì, ngoài thời gian mon men facebook tâm sự ngầm ngấm với các chị em thì lại
đi spa, đi mua sắm…
Rồi mỗi tuần một lần, hội nhóm của chị lại gặp mặt
rôm rả tại một quán café quen thuộc. Ngay từ những hôm đầu đến đây, chị Phượng
đã bị ấn tượng bởi một chàng phục vụ điển trai, phong thái rất khác những viên
chức còn lại. Quang có vóc dáng cao ráo, cách trò chuyện lịch sự nhưng đôi lúc
lại biết cách ý nhị hỏi khách hàng những câu rất tâm lý, tình cảm.
Về
nhà, hình ảnh của Quang vô tình theo chị Phượng vào trong cả giấc mơ. Rồi chị
thường lui đến quán café càng ngày càng nhiều hơn. Chị đến một mình, mang theo
cái ipad và đôi lúc thấy quán vắng khách lại rủ rê Quang ngồi cùng chuyện trò
cho vui. Qua đôi ba câu, chị Phượng đã bỗng thấy thương cảm trước một chàng trai
mới ngoài ba mươi nhưng đã bỏ học từ nhỏ, đi làm kiếm tiền từ đủ nghề như bưng
bê, chạy xe ôm, cửu vạn… và nhường thời cơ học hành cho các em.
Khoảng
một tuần sau đó thì Quang thốt nhiên chẳng thấy chị Phượng đến quán nữa. Cậu
nhắn nhe hỏi thăm thì được biết chị bị ốm và đang ở nhà một mình nên rất mong có
người đến thăm. Quang ghé qua nhà, bấm chuông và sững sờ khi thấy người ra mở
cửa là một chị Phượng rất khác trong chiếc váy ngủ satin hai dây buông lơi lãnh
đạm.
Quang có phần ngại nhưng vẫn vào nhà ngồi chuyện trò. Được vài câu
thì chợt chị Phượng nghiêng người sang phía Quang và thỏ thẻ: “Anh nhà chị vắng
nhà suýt soát đã chục năm. Là một người đàn bà, chị cảm thấy rất khát khao được
thương xót. Nói thật, chị đã cảm mến em từ lâu…”. Chị không quên nhìn Quang bằng
ánh mắt yếu đuối, như thể van nài muốn được yêu vậy.
Nhìn quanh ngôi nhà,
Quang hình như nhận ra dịp của mình, lặng lẽ sát gần lại sức nữ giới gọi mời bên
cạnh, chủ động khêu gợi, bế thốc chị Phượng lên giường. Trong cơn mê mẩn, chị
không còn muốn quay trở lại với cuộc sống nhàm chán của mình nữa, chỉ muốn được
mãi như chốc lát này, được bung tỏa những khát khao yếu mềm của một người phụ nữ
bị “bỏ đói” lâu ngày rồi mà thôi. Điện thoại báo cuộc gọi đến của chồng, chị
cũng chớ thây, vứt qua một bên.
thời kì sau đó chị bỗng có cảm giác mình
như một bà hoàng khi được Quang cưng nựng, chiều chuộng, lại chuyển sang cách
xưng hô anh em ngọt xớt. Bù lại, chị cũng sẵn sàng chi tiền để mua tặng Quang
những chiếc điện thoại đời mới nhất, sắm sanh cho bồ một chiếc xe đua đắt tiền
hay thay mới tất thảy tủ áo xống của Quang bằng những món đồ thật đẹp. Rồi chị
lại còn giúp Quang chuyển sang một chỗ trọ sáng sủa, tiện nghi hơn và tự tay vun
vén căn nhà ấy như là tổ ấm của chính mình vậy.
Chị Phượng không còn
trông đợi những cuộc gọi hai càng ngày càng lần của anh Hùng nữa, cũng giải đáp
rất qua quýt mỗi lần chồng gọi video qua skype. Chị vô cảm trước chồng. Bởi mỗi
năm anh mới về một lần, chị chẳng còn đủ sức để cứ mòn mỏi ngóng chờ anh mãi như
thế. Chị đang độ hồi xuân và điều chị muốn chỉ là được ôm người mình yêu mỗi đêm
mà thôi. có nhẽ ai yêu rồi cũng sẽ mù quáng như chị. Nhưng chị kệ, bởi chị đã
hình dong đến một ngày rút hết tiền tiết kiệm và cùng Quang đến một nơi không ai
biết, sống những ngày tháng chỉ có ái tình mà thôi.
Chị chưa kịp mơ mộng
cho xong thì đã nhận ngay cuộc điện thoại của người yêu. Quang nói trong nước
mắt: “Em trai anh bị bọn tầng lớp đen đến siết nợ vì vay tín dụng đen. Số tiền
lên đến 800 triệu rồi. Bọn nó đang dọa giết cả nhà anh. Em giúp anh với, không
cả nhà anh chết mất!” Chị bàng hoàng, không kịp nghĩ suy, chạy đến ngân hàng rút
tiền và gửi đến cho Quang. Quang rưng rưng cám ơn và bảo chị Phượng rằng mình
phải về quê gấp để giải quyết sự việc, có gì ra đến Hà Nội sẽ liên lạc lại
sau.
Nhưng chị Phượng như ngồi trên đống lửa khi đã một tuần trôi đi mà
Quang vẫn chẳng có tin gì. Gọi điện thì thuê bao đã không liên lạc được. Rồi đến
một tháng trôi qua, người yêu của chị vẫn bặt vô âm tín. Chị nằm bẹp trên giường
mỗi ngày, lảng tránh những cuộc gọi từ phía chồng, hoang mang không biết mọi
chuyện sẽ đi về đâu.
Rồi chị Phượng sững sờ hết sức khi nhận được cuộc
gọi từ công an điều tra, thông tin người tình của chị đang bị tạm giam vì hành
vi lừa đảo, chiếm đoạt tài sản theo như lời tố giác của một người phụ nữ khác.
Qua điều tra, họ biết được chị cũng đã bị thất thoát ít nhiều và cần triệu tập
để lấy lời khai. Lúc này chị mới choàng tỉnh, nhưng mọi việc hình như đã quá
muộn màng.
Và càng cay đắng hơn cho chị khi điện thoại bỗng hiện lên tin
nhắn của chồng: “Nhìn em dạo gần đây anh chẳng thể yên tâm được. Anh đã xin nghỉ
phép và đang trên đường ra trường bay để về nhà!” Chị ôm mặt khóc nức nở, vì
không biết sẽ phải đối mặt với chồng mình ra sao, sẽ phải giải thích thế nào về
số tiền hà tằn hà tiện đã vơi đi một nửa và sống tiếp bằng cách nào với ký ức ê
chề về những ngày tháng bên chàng “phi công trẻ” lừa đảo, lật mặt đây…


0 nhận xét:
Đăng nhận xét