Chúng tôi yêu nhau từ năm còn học lớp 12 và cả tôi và anh đều là mối tình đầu
của nhau. Hai chúng tôi đã từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp ngày còn bên nhau và
cùng hứa hẹn rằng, khi nào hai đứa ra trường, có công việc ổn định sẽ tổ chức
làm đám cưới. Thế nhưng, khi vừa học xong lớp 12 thì tôi vào Đà Nẵng để tiếp tục
học trung cấp, còn anh quyết định vào Sài Gòn để kiếm việc làm.
Thời ấy,
thông tin liên lạc còn rất hạn chế, điện thoại di động cũng chưa có nên hai đứa
chỉ biết giao thông với nhau bằng những cánh thư tay. Nhưng rồi, vì anh ít nói,
không mấy khi thông tõ tình cảm của mình nên tôi nghĩ, “Chắc có lẽ anh cũng
chẳng yêu tôi đâu” nên một thời gian sau, tôi đã dần quên anh và yêu chồng hiện
tại của tôi bây chừ. Khi biết tin tôi lấy chồng, anh đã gặp tôi và hỏi: “Tại sao
lại đối với anh như vậy?”.
Tôi chỉ biết đáp: “Em nghĩ chúng mình không hợp
nhau. Hơn nữa, tình cảm ngày xưa của chúng mình trẻ con, bồng bột nên vững chắc
sẽ không đâu vào đâu”. Nhưng thật ra tôi không nghĩ vậy! Chỉ tại lúc ấy, anh vẫn
chỉ là một công nhân bình thường, còn chồng của tôi là một người đàn ông thành
đạt, có công ăn việc làm ổn định nên tôi đã chọn chồng mình vì anh ấy có sự
nghiệp và có thể lo lắng cho cuộc sống của tôi sau này.
Sau bao năm không gặp
lại sức cũ, tôi ngỡ rằng mình đã thật sự quên được anh ấy và toàn tâm toàn ý với
chồng con. Thế nhưng, từ hôm gặp lại sức cũ ở siêu thị, trái tim tôi lại đập
liên miên khi nói chuyện với anh. Ngày xưa tôi cũng đã từng thổn thức rất nhiều
vì anh… nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy nó mãnh liệt như lúc hai đứa gặp lại
nhau. Khi về đến nhà, tôi cứ lo sợ anh đã quên hết những kỷ niệm xưa và chúng
tôi sẽ không bao giờ có thời cơ gặp lại nhau nữa.
Thế nhưng, chỉ một lúc sau
đó, anh đã điện thoại nói chuyện với tôi rất nhiều. Anh nói rằng: “Suốt bao
nhiêu năm nay anh vẫn chẳng thể nào quên được em. Khi biết em lấy chồng, anh đã
khổ đau biết chừng nào… Em có biết tại sao cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa lập
gia đình không?…”. Và tôi được biết, anh cũng đã quen vài cô bạn gái nhưng rồi,
những mối tình ấy cũng chẳng đâu vào đâu. Tôi cổ vũ anh, “Đừng để tâm đến những
chuyện của ngày xưa nữa. Hãy nghĩ đến ngày mai và kiếm hạnh phúc cho chính
mình”.
Tuy tôi khuyên anh như vậy như khi anh ngỏ lời muốn gặp,
tôi cũng đã đồng ý. Và trong suốt thời gian ăn Tết ở Sài Gòn, hầu như ngày nào
chúng tôi cũng lén lút gặp nhau. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi một lần nữa lại
được ở trong vòng tay anh, lại được anh thương, vỗ về như ngày nào hai đứa còn
yêu nhau. Rồi một hôm, tôi xin phép chồng “đi chơi cùng mấy cô bạn cũ”. Và đêm
hôm đó, tôi gọi điện cho anh bằng cái giọng chếnh choáng say: “Em say quá, không
về nhà được. Em ngủ nhà bạn gái rồi sáng mai em về, anh nhé!”.
Nhưng chồng
tôi nào đâu biết được, tối hôm đó tôi đã nói láo chồng để đi khách sạn và qua
đêm với người cũ. Chúng tôi đã có một đêm hạnh phúc bên nhau sau bao lăm năm xa
cách… Lúc đó, tôi chỉ ước ao ví thời gian dừng lại để tôi được ở bên anh nhiều
hơn, để hai đứa được mãi quấn riết lấy nhau như thế… Sáng ban mai, khi chia tay
tôi, anh nói rằng: “Anh sẽ mãi chờ em. Anh sẽ đợi đến ngày em bỏ chồng và chúng
mình sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau, không lo sợ bất cứ điều gì
nữa”.
Hiện, chúng tôi vẫn ngay dấm dúi gặp nhau… Và đã có những lúc tôi nghĩ
suy: “Phải tắt điện thoại để cắt liên lạc với anh ấy” nhưng chỉ được vài hôm,
tôi lại nhớ anh ấy phát điên phát dại, rồi lại điện thoại gặp nhau và lao vào
nhau như hai kẻ thiêu thân đang khát khao yêu đương mãnh liệt… Giờ đây, khi đối
diện với gia đình, tôi cảm thấy khôn cùng hổ ngươi và lỗi. Tôi thấy có lỗi với
chồng, với đứa con thư của mình… nhưng thật sự, từ khi được ở bên cạnh người cũ,
tôi không còn cảm giác muốn gần gũi chồng mình nữa. hiện giờ trong mắt tôi, chỉ
có sự kính trọng và tình thương dành cho người chồng, chứ không còn cảm giác yêu
đương như ngày xưa nữa…


0 nhận xét:
Đăng nhận xét