Tôi yêu anh hơn 2 năm trong tủi nhục. Thân phận của một cô gái xuất thân nông
thôn lại dám “trèo cao” yêu công tử thị thành làm tôi tiếng rằng rất nhiều. Tôi
có chút dung nhan nên ngay từ đầu khi lên thị thành học đã được rất nhiều anh
đeo đuổi. Tuy nhiên, trong số những người đó, chỉ có anh là nhiệt tình và chinh
phục tôi bằng mọi giá.
Khi biết anh là con nhà giàu, tôi đã rất ái ngại.
Tôi sợ tiếng là mình yêu lợi dụng, bám vào đại gia, phong túc. Hơn nữa tôi cũng
lo gia đình anh sẽ không dễ dàng chấp thuận tôi. Chính thành thử đã có lúc tôi
muốn dừng lại. Nhưng anh không cho phép. Anh nói yêu tôi thật lòng, nhất mực sẽ
cưới tôi. Thấy anh thực sự cần mình nên tôi cũng núm bên anh.
Mẹ anh tìm
gặp tôi rất nhiều lần. Bà dọa dẫm, cảnh báo tôi không được hấp dẫn con trai bà
do không lẽ nào bà cho anh lấy tôi làm vợ. Gia đình anh cao quý, vợ anh cũng
phải là người môn đăng hậu đối chứ không thể là loại “nhà quê chân đất mắt toét”
như tôi mà được phép bước vào nhà anh. Tôi cũng đã chia tay anh vài lần, nhưng
lần nào anh cũng tìm và không chịu buông tha cho tôi.
Sau khi tôi ra
trường, anh cũng vẫn duy trì mối quan hệ dấm dúi với tôi sau lưng mẹ anh. Tôi
biết mẹ anh cũng không phải là không nắm được tình hình nhưng bà mặc. Anh chưa
bao giờ đưa tôi về ra mắt hay có ý chính thức nên mẹ anh cũng không ra mặt cản
trở nữa. Tôi thì mỗi ngày sống trong danh phận yêu đương vụng về cảm thấy hết
sức mỏi mệt.
Tôi hoàn toàn không có ý muốn lợi dụng hay ràng buộc anh,
chuyện có thai quả thực là ngoài ý muốn. Khi tôi thông tin với anh, anh cũng rất
hoang mang. Tôi không bao giờ cho phép mình bỏ đứa con vị bé không có lỗi. Tôi
đến với anh cũng vì tình cảm thật tình chứ không phải lợi dụng nên tôi sẽ chịu
bổn phận đến cùng với việc mình làm.
Anh xin tôi thời gian để thu xếp.
Anh đã về thông báo với mẹ nhưng rồi khi anh quay trở lại gặp tôi, thứ mà anh
đưa cho tôi là một xấp tiền. Anh cúi mặt xin lỗi tôi, bảo tôi tự suy tính cho
mai sau chứ anh chẳng thể làm gì hơn được nữa. Gia đình anh không chấp thuận,
thậm chí sẽ áp dụng biện pháp mạnh phải anh cố tình bên tôi. Không còn cách nào
khác, anh mong tôi miễn thứ và tự định liệu tương lai của mình. quờ những gì anh
làm cho tôi chỉ là giúp tôi một khoản vốn dắt lưng để nuôi con hoặc lo cho mình
sau này.
Tôi cay đắng nhưng không hận. Nếu tôi tỉnh ngủ và mạnh mẽ hơn,
tôi phải dứt bỏ anh lâu rồi chứ không phải đợi tới mức này rồi bị anh đá. Tôi
phải là người chịu bổn phận chính trong cuộc thế mình, trong thảm kịch ngày hôm
nay. Điều tôi băn khoăn hiện giờ là liệu tôi có nên nhận khoản tiền đó không?
Tôi không yêu anh vì tiền, bao năm tôi bên anh cũng chưa được thứ gì ngoại trừ
mất đi đời con gái, tuổi thanh xuân. Nếu giờ tôi nhận tiền, có nhẽ mãi mãi trong
suy nghĩ của gia đình anh tôi đích thực là một con bé yêu anh để đào mỏ. Nhưng
nếu tôi không nhận, chẳng phải tôi đã quá thiệt thòi trong cuộc tình này? Tôi
nên làm gì đây?


0 nhận xét:
Đăng nhận xét