Tôi là con thứ hai trong gia đình có 4 chị em gái ở một tỉnh miền núi phía Bắc.
Gia đình tôi thuần nông, mẹ là người phụ nữ cam chịu, lo toan, đảm đương việc
nhà. Một mình mẹ lăn lộn làm lụngnuôi các con ăn học, nuôi luôn cả bố và lo toan
công việc bên nội. Còn bố tôi chỉ suốt ngày rượu chè. Mỗi khi say là ông lại
đánh đập mẹ tôi. Không ít lần ông hung hãn đốt nhà, đốt áo quần, đập phá đồ đạc,
có lần đánh mẹ ngất lịm. Ông toàn đánh những lúc các con đi học, lúc không ai ở
nhà.
Mẹ chịu những trận "đòn chồng" suốt 20 năm qua, duyên do chính do bà
sinh toàn con gái. Trong khi bố và ông bà nội lại muốn có con trai. Nhiều đêm,
mẹ khóc bảo: "Mẹ chịu đòn quen rồi. Các con đừng căm hờn bố. Lỗi cũng là ở mẹ
không thể sinh được con trai cho gia đình chồng"
Mấy mẹ con ôm nhau khóc. Bà
hồi ức trong nước mắt về những ngày đầu mới cưới mặn nồng và hạnh
phúc.
Ngày ấy, cuộc sống khó khăn nhưng bố thương mẹ lắm. Mới 20 tuổi, mẹ
nào biết yêu là gì đâu, chỉ thấy ông bà ngoại gật đầu ưng ý cậu thanh niên nhân
đức, chăm chỉ cách nhà mấy chục mét nên cũng nghe theo. Ngày mẹ lên xe hoa đúng
hôm trời mưa đầm đìa. Mẹ chỉ đi một vài dép mộc, mặc chiếc áo sơ mi trắng và
quần vải thô bạc màu để về nhà chồng. Nhà chồng nghèo lắm, bốn mái rách tơi tả.
Buổi sáng đầu tiên làm dâu, mẹ rón rén vào bếp, lúng túng nấu cơm. Hồi ấy, bố
cũng dịu dàng và quan tâm vợ lắm. Ông chịu khó vào bếp thổi cơm với vợ. Khói làm
đôi mắt cay xè nhưng mẹ vẫn thấy ấm áp lạ lùng.
Những ngày hạnh phúc ấy
chỉ kéo dào được 4 năm trước tiên. Mẹ sinh hai con đầu lòng đều là gái. Bố động
viên mẹ, dù gì cũng phải có đứa con trai, chứ toàn "lũ vịt giời", cưới chồng là
"bay đi mất". Còn bà nội hoá ra lệnh: "Phải có cháu trai đích tôn cho bà bằng
mọi cách". Cũng đúng thôi, bố là con trai một, lại con trưởng, gánh nặng "đích
tôn" đè lên vai bố từ khi vừa cưới vợ. Thế nhưng, năm tôi 2 tuổi, mẹ hạ sinh
người con thứ ba cũng là con gái khiến bố thất vọng ra mặt. Áp lực từ gia đình
và họ hàng khiến bố mệt mỏi, ức chế với vợ con. Bà nội giận hờn, hết trách con
dâu rồi đến trách "nhà ta vô phúc". Bữa cơm tối nào, bà cũng mặt nặng, mày nhẹ,
rồi buông đũ thở dài, quệt nước mắt, than trách bản thân, kể lể "thấy người ta
sinh ba, sinh bốn toàn là con trai mà...thèm".
Đến khi mẹ sinh em gái út,
bố bắt đầu đổi thay tâm tính. Lúc đó, tôi vừa tròn 4 tuổi. Tôi chứng kiến những
lần bố say và trút cơn giận lên mẹ, lên các con. Trước đây, bố chỉ uống rượu khi
vui vẻ, còn bây chừ, trong nhà tôi bao giờ cũng có rượu. Người ta say thì lăn ra
ngủ, còn bố say thì quát mắn, chửi bới, ném đồ, đánh đập vợ con. Những cơn say
cứ ngày càng dày lên, tỷ lệ thuận với trận đòn mà mẹ phải chịu. Xuyên suốt trong
thảy những trận đòn đó, bố đều nhắc đi nhắc lại điệp khúc: "Vì cô không biết đẻ
nên tôi bị khinh thường, tôi không dám ra đường vì mắc cỡ với mọi người". Mẹ
thương con, nhưng bế tắc, bởi trong nghĩ suy của người phụ nữ thuần nông chân
chất, cam chịu, nhẫn như mẹ thì lỗi cũng là do mẹ không sinh được con trai, chưa
làm tròn trách nhiệm làm vợ trong gia đình chồng.
Bố tôi công khai bắt bồ
với một đàn bà góa chồng trong xã, nhưng khác thôn. Những đêm nhà vắng bố nhiều
lên từ dạo đấy. Khi người phụ nữ kia sinh được một bé trai cho bố, bố tôi càng
ít về nhà hơn. Bà nội và bố mừng lắm, coi mẹ con họ như vàng ngọc để nâng niu,
bao bọc, coi sóc. Sự nhạt nhẽo của bên nội với mẹ con tôi càng tăng lên. Bố ít
về nhà, lần nào về cũng đánh mẹ.
Cách đây 10 năm, bố đánh mẹ bằng gạch
ống, bầm dập hết mặt và sống mũi, phải nhập viện. Mẹ vừa về được nửa năm thì bố
lại đánh một trận man di khác. Trong lúc mấy chị em tôi chưa đi học về, ông uống
say, rồi lôi mẹ từ ngoài đồng về nhà đóng cửa "khuyên bảo". Ông lấy cây sắt đánh
vào chân để mẹ không chạy được. Cũng cây sắt ấy, ông hung hãn quất vào miệng,
mũi mẹ khiến bà bị rách toác môi, thâm tím mặt mũi, bầm hết người. Mẹ quỳ lạy mà
ông cũng không tha. Bị đánh đau quá, nhân lúc ông vào nhà lấy phích nước nóng
định hất vào người mẹ, bà đã chạy thoát ra ngoài đường. Nhưng hồi ấy, chị em tôi
còn nhỏ, mẹ lại không hiểu biết luật pháp nên không báo công an để được đi thẩm
định thương tích.
Hàng xóm thấy mẹ bầm dập thì xót xa hỏi thăm, nhưng bố
tôi bảo mẹ bị tai nạn lao động. Sau lần ấy, mẹ tôi bỏ nhà xuống Hà Nội làm ôsin
một thời kì. Khi tôi đỗ đại học ở Hà Nội, hai em vẫn đang học phổ thông dưới
quê, mẹ lại về nhà làm đồng, chăm sóc các em, lại chịu cảnh thỉnh thoảng bị
người chồng vũ phu đuổi ra khỏi nhà.
Nhiều lần, tôi đã gửi đơn lên xã, xã
cũng cho người về chứng kiến cảnh mẹ tôi bị chồng kề dao vào cổ, bị đánh đập. Họ
lập biên bản, bắt nộp phạt và tạm giam bố. Bố cam kết sẽ không đánh vợ nữa. Mẹ
vì thương bố, vì xấu hổ với láng giềng nên xin cho ông được về. Bố về rồi thì
lại chứng nào tật nấy.
Là phận làm con, tôi không hề mong muốn gia đình
vỡ vạc hay tố cáo bố trước cơ quan luật pháp. Nhưng nhìn mẹ ngày ngày sống mòn
trong nạn bạo hành cả thể xác, tinh thần, tôi không thể lặng im. Không ít lần,
chị em tôi khuyên mẹ ly hôn nhưng bà chần chờ, lừng chừng. Bà bảo, nếu bây giờ
ly hôn, có thể bà sẽ tay trắng, bởi quơ giấy má sổ đỏ của hai mảnh vườn do hai
vợ chồng mua trong lúc chung sống và căn nhà mà mẹ tằn tiện, chắt chiu trong quá
trình đi làm và vay bên ngoại để xây cất lên đều đứng tên bố.
Hơn nữa, đã
hơn 50 tuổi còn dắt nhau ra tòa ly hôn, mẹ sợ láng giềng cười chê. Mẹ giữ cái
gia đình không hạnh phúc này chỉ vì muốn cho các con gái không bị điều tiếng khi
lấy chồng... Mẹ thương các con, nhưng bà không biết cách thương đó đang hại chị
em chúng tôi. Có lúc, tôi thấy căm thù bố và ghét luôn cả cánh đàn ông. Tôi sợ
yêu đương, thậm chí đã từng nghĩ sẽ không lấy chồng...
Tôi nhìn cuộc hôn
nhân của mẹ, cảm thấy nản khi nghĩ đến chuyện chồng con sau này của bản thân.
Liệu tôi có thể có may mắn lấy được người xót thương mình và biếtcách vun vén
hạnh phúc hôn nhân gia đình. Biết thương yêu những đứa con mặc cho chúng là nam
hay nữ.
Cái kết của mẹ tôi, chẳng qua vì những kiến thức eo hẹp về hôn
nhân gia đình, sự cam chịu của người đàn bà thuần nông thương con và tâm lý
trọng nam khinh nữ cũng như thành kiến giống nòi bên nhà nội. Mẹ tôi không có
sinh khí tiềm ẩn như Mị, không có bản lĩnh như chị Dậu, mẹ tôi chỉ là một người
phụ nữ sống thuận theo số, mặc cho nó thảm khốc đến độ nào.
Có phải vì
không có sự vùng dậy và tri thức pháp luật nên đời sống hôn nhân của mẹ tôi mới
trở nên địa ngục trần giới? Hay chỉ vì một gia đình hạnh phúc ép phải có con
trai nối dõi?


0 nhận xét:
Đăng nhận xét