Vợ chồng Dương lấy nhau từ thuở còn hàn vi, lúc đấy cả hai đều là dân cần lao,
Dương làm thuê nhân ở nhà máy nhựa, Liên thì làm thuê nhân may. Cả hai đều xuất
thân ở vùng quê nghèo nên họ hiểu được hoàn cảnh của nhau nên chuyện gì cũng nói
cho nhau nghe được. Lâu dần, cả hai nảy tình cảm rồi yêu nhau lúc nào không hay.
Được khoảng 2 năm thì gia đình Liên có chuyện, mẹ Liên bị bệnh nặng, không đi
lại được, nhà lại neo bấn thế là Liên phải về chăm mẹ. Công việc dở dang, Dương
thì vẫn nạm đi làm mướn nhân rồi vận may cũng đến với anh khi có một người chú
họ làm trong nhà máy cổ vũ anh đi học thêm. Dương gắng học rồi cũng tốt nghiệp
được cao đẳng. xong, anh cứ học lên đại học rồi được cất nhắc lên vị trí
mới.
Trong khi đó, Liên về quê chăm mẹ được 2 năm thì mẹ cô mất, cô lên lại
đô thị kiếm việc làm nhưng không nơi nào nhận. Công việc cũ đã mất, nghe lời mấy
chị nơi cô thuê trọ, Liên đi buôn đồng nát. Nghề này tuy khó nhọc một tẹo nhưng
cũng giúp cô sống được qua ngày. Dương thấy cảnh ngộ của nhân tình khổ thì khích
lệ cô rứa, anh bảo rằng sau này kinh tế khá hơn, anh sẽ không để cô phải khổ sở
như thế này nữa.
Sống ở thành phố được 5 năm thì cả hai quyết định cưới nhau.
Họ thuê một căn phòng rộng 20 mét vuông làm tổ ấm. Liên vẫn đi buôn đồng nát,
Dương giờ đã được làm nhân viên văn phòng của công ty, không phải hì hục làm
dưới xưởng nữa. Lúc đó, mẹ Dương cũng bị bệnh liệt nửa người và Liên bàn với
chồng mang mẹ lên thành thị để cô tiện chăm nom. Thế là cô lại tất bật với công
việc chăm người ốm. Liên chịu thương chịu khó lắm, mẹ chồng cô bảo rằng bà thật
may mắn khi có một người con dâu hiếu hạnh như cô.
Đến khi mẹ
chồng mất, Liên lại quay lại nghề đồng nát. Lúc này Dương đã được lên làm trưởng
phòng, nhà cũng chuyển sang một căn hộ lớn hơn. Đôi khi Dương thấy vợ nặng nhọc,
bảo vợ bỏ cái nghề lượm lặt đồng nát đi thì Liên bảo: “Em chịu được mà, chứ
người như em, không bằng cấp thì làm được cái gì”. Thế là Liên cứ khư khư giữ
nghề, những đồng tiền kiếm được, ngoài việc tiêu xài cho gia đình, Liên gửi hà
tiện. Chừng ấy năm làm nghề cô cũng tích cóp được một khoản tiền kha
khá.
Nhưng rồi gia đình của Liên lại phải nhận cái kịch bản quen thuộc khi
chồng giàu lên. Dương lại tiếp kiến được đề bạt lên chức cao hơn, công việc
nhiều hơn, tiền nhiều hơn. Anh mua hẳn một căn hộ chung cư cho vợ con ở. Nhưng
cũng từ đó, Dương cảm thấy Liên giống như một vết nhơ trong cuộc sống của mình.
Đường đường chồng làm phó giám đốc một công ty lớn, vợ lại đi buôn đồng nát.
Dương đã bao lần bắt vợ nghỉ việc nhưng Liên bảo rằng, công việc này đã giúp cô
qua được thời khó khăn, ở nhà không làm gì cũng khó chịu nên Liên cứ giấu chồng
đi.
Dương bắt đầu chán vợ, anh cặp với một cô gái khác. Người này là đối tác
của công ty Dương. Anh thấy cô gái này hợp với anh về mọi mặt, cô ấy cũng rất có
tài và nhân từ. Yêu cô gái này được 6 tháng thì Dương đi đến quyết định ly hôn
Liên để cưới vợ mới. Bởi hiện nay anh không còn cảm giác gì với vợ nữa.
Dương
không lẩn tránh, anh ngồi nói chuyện chính trực với Liên. Anh bảo rằng anh không
muốn làm một người đàn ông dối trá, dù gì anh cũng trân trọng những năm tháng
sống cùng Liên, nhưng giờ tình cảm đã hết rồi, anh không muốn < cưỡng ép >
bản thân mình vì như thế sẽ không ai có hạnh phúc cả.
Liên nghe chồng nói thì
cúi gằm mặt. Cô không phủ nhận rằng trong 15 năm sống với nhau, Dương chưa bao
giờ đối nhợt với mình. Cô trân trọng điều đó. Ngẫm nghĩ mãi, Liên mới bảo
chồng:
– Vâng, em hiểu cảm giác của anh, anh cứ tiến hành thủ tục đi, viết
đơn xong thì đưa em ký.
Dương thấy vợ buồn thì cũng áy náy, nhưng biết làm
sao được, anh đã hết tình cảm với vợ rồi.
Trước hôm ly hôn, Liên nhắn tin cho
chồng rồi bảo: “Anh bớt thời gian về ăn cơm với em một hôm, xem như là bữa cơm
chia tay”. Dương nghe vậy bèn đồng ý.
Dương về nhà, thấy Liên đã dọn cơm ra.
Trái với dự đoán của anh, bữa cơm cuối cùng trước giờ ly hôn của hai vợ chồng
chỉ có cơm độn với ngô, một bát kho quẹt và đĩa rau muống luộc. Dương ngồi
xuống, Liên gắp rau rồi chan nước canh vào cho chồng, đoạn bảo:
– Anh nhớ
không, hồi đầu mình mới cưới nhau gần 1 năm trời mình ăn như thế này, hôm nào
anh cũng khen ngon. Hôm nay tự dưng em muốn ăn lại món này.
Bỗng dưng nước
mắt Dương ứa ra. Đúng rồi, những ngày khốn khó đó, nếu không có Liên cùng chung
lưng đấu cật với anh thì có nhẽ, anh đã không thể vượt qua nổi. Những bữa cơm
ngày đó tuy đạm bạc nhưng luôn tràn ngập tiếng cười.
Liên vừa gắp cho chồng
vừa ứa nước mắt nói:
– Anh có cuộc sống mới thì nhớ coi ngó mình nhé. Khi nào
thèm cơm như thế này thì về đây em nấu cho mà ăn. Anh chưa bao giờ biết cách săn
sóc sức khỏe cho mình cả, nhớ nói với cô ấy những gì anh cần. Đêm ngủ nhớ đắp
cái khăn quanh cổ vì họng anh hay bị viêm. Khi nào nhớ con thì về đây anh nhé,
em không cấm anh gặp con đâu. Em vừa mới gửi cho bố 50 triệu, xem như là tiền vợ
chồng mình cho bố để dưỡng già, giờ em không còn bố mẹ, chỉ biết chăm bố anh cho
tốt thôi.
Dương nghe vợ nói thì nước mắt, anh nắm lấy tay vợ nói lời cảm ơn.
Bữa cơm hôm đó, hai vợ chồng cắm cúi ăn, không nói với nhau câu nào
nữa.
Dương về phòng mình ở khách sạn nằm suy nghĩ cả đêm. Đúng là Liên không
có vẻ ngoài nổi trội, đúng là Liên không có việc làm “sang chảnh” như nhiều
người khác nhưng tấm lòng bao dung của cô, sự chịu đựng và nghị lực phi thường
của cô thì có nhẽ, hiếm có một người phụ nữ nào có thể có được.
Dương ngồi
dậy, phi xe về nhà giữa đêm. Anh gõ cửa rồi ôm vợ vào lòng, đoạn nói xin lỗi.
Anh hủy hết đơn ly hôn rồi cầu xin vợ tha thứ. Dương nói trong nước mắt: “Anh
biết anh tệ, nhưng nếu anh không giữ em lại, anh sẽ chẳng còn gì nữa cả. Xin lỗi
em”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét