Ngày tôi cưới vợ, ai cũng mừng thay. Vợ tôi tuy không học cao như những cô gái
thị thành nhưng bù lại, em có đầy đủ những tố chất của một người phụ nữ gia
đình. Tôi làm ở Sài Gòn, cả mấy tháng mới về được một lần, ở nhà chỉ còn một
mình mẹ, nay có thêm vợ, tôi cũng đỡ bận lòng.
Sau khi cưới, tôi ở với vợ
được 3 ngày phép rồi vội vã lên thị thành lại. Ngày tôi đi, vợ cẩn thận xếp từng
chiếc áo, cái khăn bỏ vào ba lô. Em còn căn dặn tôi cứ chăm chỉ làm việc, chuyện
nhà cửa, chăm chút mẹ cứ để em lo.
Công việc cuốn tôi theo guồng quay nên hãn
hữu tôi mới gọi điện về nói chuyện với vợ vài ba câu. Vợ chồng son mà xa nhau,
nghĩ cũng tội vợ. Nhưng hiện tôi không phấn đấu thì sẽ không có thời cơ mua đất
mua nhà trên này. Tôi làm ngày làm đêm để kiếm tiền, mong một ngày dẫn được vợ
và mẹ lên đây.
Mỗi lần gọi điện về hỏi thăm mẹ, vợ tôi đều nói bà rất khỏe.
Em còn khoe mẹ ăn được nhiều cơm, rồi chiều chiều có thể tự đi dạo xóm. Rồi em
còn đưa điện thoại cho tôi nói chuyện với mẹ để bà bớt nhớ tôi.
Không yên
tâm, có khi tôi còn gọi cho mấy thằng bạn ở quê. Tôi bảo tụi nó chạy qua chạy
lại xem thử vợ tôi đối với mẹ thế nào. Dù gì thì cũng dâu con chứ không phải con
đẻ, mà tôi thì chỉ có mỗi mẹ thôi.
Lần nào tôi cũng nhận được lời khen từ bạn
bè mình. Tụi nó nói vợ tôi chăm bà cụ chẳng khác nào mẹ đẻ. Nghe vậy, tôi cũng
yên tâm phần nào.
Tuần mới rồi, tôi có đợt đi công tác tại nơi
cách nhà có 20km. Hôm qua, tôi xin nghỉ để chạy tạt qua nhà thăm mẹ và vợ cho họ
bất thần. Dù gì tôi cũng đi gần 3 tháng rồi. Tôi còn ghé shop mua cho vợ vài bộ
quần áo mới làm quà.
Khi tôi đến nhà cũng gần trưa. Tôi nhón nhén đi vào nhà,
và hình dung cảnh mẹ và vợ sẽ mừng rỡ cực độ khi thấy tôi. ai ngờ, vừa đi qua
phòng mẹ, tôi đã chết sững trước cảnh tượng trước mặt.
Mẹ tôi đang bị trói
chặt vào giường. thuộc hạ cứ khua loạn xị lên. Mắt thì đầy nước, miệng tru tréo
đau đớn. Bà quẫy đạp đến mức tiểu cả trên giường.
Sau giây khắc bất thần,
đứng hình, tôi hấp tấp chạy vào gỡ dây trói cho mẹ. Vừa gỡ, tôi vừa hét gọi tên
vợ. Dây trói chặt đến mức tôi phải chạy đi tìm kéo để cắt ra. Khi gỡ được mẹ ra,
bà đã mềm nhũn, thở hổn hển vất vả.
Mãi một lúc sau, vợ tôi mới chạy về. Thấy
tôi, em cũng bất ngờ không kém. Cơn nóng giận bốc lên, tôi chạy đến tát vợ 2
cái. Em ngã sóng soải trên nền nhà, tôi còn đá thêm 1 cái vào bụng em.
Vừa
đá, tôi vừa chửi em là thứ nữ giới khốn nạn, ác độc hơn cầm thú. Tưởng chăm mẹ
thế nào, chung cục lại trói bà, đối xử với bà như thế.
Tôi chỉ ngưng mắng khi
mấy người láng giềng và dì tôi gần nhà chạy qua. Họ vội chạy tới đỡ vợ tôi
dậy.
“Mày làm cái gì vậy hả? Mày đá vậy là muốn giết vợ giết con mày đúng
không? Vợ mày chăm mẹ mày cẩn thận như vậy. Mày không biết gì mà đã đánh vợ. Mày
nhìn lại xem, ai ác độc”. Dì tôi hét lên.
Lúc này tôi mới nhận ra vợ mình đã
chết giấc khi nào. Từ chân vợ, máu cũng chảy ra đỏ cả cái váy em đang mặc. Chưa
khi nào vợ báo tin có thai, sao bây giờ lại?
hoảng hốt đưa cả mẹ và vợ vào
viện. Làm xong thủ tục nhấp viện, trong lúc chờ bác sĩ cấp cứu cho vợ, qua dì,
tôi mới biết được lí do.
Mẹ tôi bị lên cơn giật kinh phong nặng trong 3 tháng
nay. Mỗi lần như vậy, bà lại quăng đồ đoàn, rồi tự làm đau mình. Có khi bà còn
quăng cái ghế trúng tay vợ khiến em bị thương. Vợ tôi dù bầu bì nhưng vẫn chăm
bà cẩn thận.
Mẹ cũng không chủ động đại tiểu tiện được, có khi còn bốc những
thứ đó cho lên miệng nên vợ tôi toàn quét dọn rất đau khổ. Vừa dọn, em vừa nôn
ói rất khổ thân. Thấy vậy, dì tôi với mọi người bàn nhau trói mẹ lại mỗi khi bà
lên cơn. Chính mẹ tôi cũng đồng ý. thế mà tôi lại đang tâm đánh vợ mà chưa hiểu
sự việc. Em không cho tôi biết em có thai vì không muốn tôi lo lắng thêm
nữa.
bác sĩ báo tin chẳng thể giữ được đứa trẻ càng khiến tôi thống khổ hơn.
Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã hại chết con chỉ vì quá nóng giận và không hiểu
nguồn cơn sự việc. Nhìn vợ ốm yếu nằm trên giường bệnh trắng xóa, tôi chỉ muốn
chết đi. Tôi cũng không biết phải đối mặt với vợ thế nào khi em tỉnh lại? Tôi ân
hận quá.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét