Vâng, tôi đây, người nữ giới mà chồng cô đang bắt bồ với. Đã hai năm. Nếu cô
chưa hiểu ý nghĩa của con số này thì tôi xin giải thích: đây là tuổi mà một cuộc
bắt bồ trở nên khôn xiết hiểm với hôn nhân của người trong cuộc, vì nó đã vượt
qua thử thách thời gian của một sự thèm muốn tạm thời. Đồng thời nó cũng chưa đủ
dài lâu để người ta quen thuộc đến mức suồng sã, để cuộc cặp bồ bắt đầu trở
thành giống một cuộc hôn nhân thứ hai, tức là toàn đòi hỏi, thói quen, bổn phận,
nặng nề và buồn chán.
Chắc cô đang đau đớn vì những từ ngữ trên. Cô chờ một
chút, tôi tặng cô thêm một điều để cô đau luôn tiện. Tôi đã có hai con, ngoại
hình bình thường và lớn tuổi hơn cô. chuẩn xác thì tôi bằng tuổi chồng cô. Tôi
đảm nhận kinh doanh trong một công ty không quá lớn nhưng không hề nhỏ. Hoàn
toàn không phải một con “hồ ly” dùng sắc và tuổi trẻ để chiếm đoạt người cha của
những đứa trẻ, người chồng của một phụ nữ yếu đuối và khổ thân, thò bàn tay tô
móng đỏ túm lấy túi tiền của những người đàn ông thành đạt, phải không cô?
Để
công bằng, cô hãy gọi tôi là người tình. Không phải Bồ. Gọi như thế là cô phớt
sự đe dọa mà quan hệ giữa chúng tôi mang lại cho hôn nhân của cô đấy. Tôi không
bắt đầu cuộc tình này. Chồng cô đã làm điều đó, nhưng bất thần với cả chính anh
ấy, anh ấy cũng không tự nhận thức được nó cho đến khi quá muộn để trở lại làm
người lương thiện. kinh ngạc quá với một thân phụ ham mê khoa học đúng nghĩa
“tháp ngà”, quen với các bài giảng và lớp lớp học sinh đầy ái mộ,
Tôi
đã để anh ấy sống một cách thiên nhiên nhất. Thông minh, trách nhiệm, toàn tâm
với công việc, hay là độn, nhặng xị, ưa đùa dai… anh ấy thích như thế nào thì
làm thế.
Chỉ sau thời kì ngắn quen nhau, tôi và anh ấy chơi bời-vâng, chơi
bời với nhau như hai người bạn cùng đang ở “tuổi thanh xuân”, nhưng khôn ngoan
và nhiều trải nghiệm hơn. Chúng tôi nhả nhớt, đồng mưu làm đủ những trò rồ dại
mà tôi cũng rất thích. Có khi là dọn sạch đồ đoàn trong phòng khách, uống một tí
rượu rồi bật nhạc thật to và nhảy cùng nhau mà chẳng phải quan hoài tới người
kia sẽ đánh giá anh ấy thiếu nghiêm trang như thế nào… Chúng tôi có thể chuyện
trò với nhau mọi điều không cần theo trật tự nào cả, cũng chẳng cần biết nó có
sâu sắc không, có sáng ý không. Và có thể cô không tin, có thể ngủ bình yên cạnh
nhau không cần ân ái và vẫn thấy cực độ hạnh phúc. Ở với tôi, chỉ trừ hại người,
còn thì không điều gì bị cấm cả.
Tôi không nghĩ sống với cô thì anh ấy thiếu
tiếng cười. Tôi chỉ đơn giản kể về chúng tôi: tôi cố đặt càng ít bổn phận hay
quy định cứng trong cuộc sống càng tốt, và ngẫu nhiên là chồng cô tỏ ý rất hợp
với điều đó. Cô sẽ nói, với gia đình mình, trách nhiệm làm cha làm chồng khiến
anh ấy phải tự điều chỉnh để trang nghiêm, chỉn chu hơn trong mắt con cái. Con
cái sẽ hoang mang trước một người cha cá tính, đầy bất ngờ và rất ít giới hạn.
có nhẽ cô cũng đúng. Nhưng điều này thì tôi đúng: sống như chỗ chúng tôi vui
lắm.
Nhiều đàn bà có chồng bồ bịch thì tức tốc tru tréo đổ cho “con đ*** kia”
điếm hỏng hóc, còn chồng mình thì ham của lạ, ảnh hưởng phim “bệnh hoạn” của
tây, rồi tự an ủi hay yên ủi nhau ôi giời đàn ông ai chả thế, chứ quý giá gì ngữ
ấy, đoan trang nghiêm túc mới đúng là vợ cái con cột!
Tôi đoán trong lòng họ
không thực thụ nghĩ như thế. Đó có vẻ chỉ là một phép thắng lợi ý thức, dìm đối
thủ xuống để giảm sự thương tổn sâu sắc trong lòng bản thân.
Vì,
thậm chí đến cả khoa học cũng đã chứng minh, chỉ có ái tình đích thực mới khiến
sex đạt đến sự thăng hoa. Và ngược lại, sex trong sự rung cảm tột đỉnh chính là
chất keo huyền nhiệm gắn kết hai con người. Trong một ngưỡng nữa, sex viên mãn
mang lại sự bình yên sâu xa. Và tôi nghĩ tôi đã có được điều quý nhất ấy.
Tôi
cũng không chinh phục anh ấy qua cái dạ dày, như một bài học kinh điển dành cho
đàn bà cứ nhắc đi nhắc lại. Tôi khá bận bịu với công việc, và tôi thích dành
thời kì để bận bịu như thế hơn là luyện thật xuất sắc tay nghề thổi nấu, hoặc cố
hết sức đảm nhận việc nhà mà quên mất bản thân còn nhiều thứ giá trị hơn cần
trông nom và khoe ra. Tôi thấy mình có giá trị nhất là khi làm việc, và không
ai, kể cả người đàn ông mà chúng ta đang nói đến, có thể đổi thay điều này. Tôi
nghĩ rằng nếu anh ấy không nhận ra và coi trọng giá trị này, mối quan hệ của
chúng tôi đã không đa dạng và đượm đà đến thế. Tôi và anh ấy vừa là bè bạn, vừa
là những người đồng chí hướng, vừa là người thương. Sự đồng cảm này là bệ phóng
cho tình cảm của chúng tôi.
Nhưng, nếu anh ấy rời khỏi tôi một ngày nào đó,
tôi đoán rằng tôi cũng sẽ không gục ngã, vì tôi còn bận giữ lấy giá trị riêng
của mình. ngoại giả, có thể đó lại là dấu mốc cho một mối quan hệ khác tốt đẹp
hơn nữa, vì trên thế cuộc này, cái quái gì cũng có thể xảy ra song.
Có một
bài hát như thế này:
“Hãy cứ là bồ
Để mong mỏi đợi
Để chiều chuộng nâng
niu
Và sợ điều vỡ vạc
Hãy cứ là ý trung nhân
Để ngày tháng hoa
mộng
Để hẹn hò yêu đương
Và khắc khoải chờ nhau”.
Tôi đang là một người
tình toại nguyện, tôi không muốn đổi chỗ cho một người Vợ luôn ngờ và phiền
muộn.
cố nhiên chúng ta không ai hoàn hảo, vì vậy đòi hỏi một mối quan hệ
hoàn hảo là ước mong của các cô bé gái, không phải của những nữ giới trưởng
thành. Tôi nghĩ những người luôn cố sức để hoàn hảo cũng giống những viên bi
vậy. tròn trịa, và do đó lăn tứ phương nhưng cứ trượt qua nhau mãi mãi. Tôi
thích cuộc kết hợp của những cái mộng: cả hai đều khiếm khuyết nhưng khuyết
thiếu của người này được bù bởi ưu điểm của người kia. Như vậy thì mới cấp
thiết, mới nhớ nhung, mới chọn lấy một nhau trong hàng ngàn người để giữ chặt
trong thế cục.
Tôi viết bức thư này cho cô chỉ là do thói quen thích phân
tách của tôi thôi. Tôi đang tự phân tách tôi, cô thấy đấy! Còn việc phân tách
người đàn ông mà chúng ta cùng cần có, tôi nghĩ chắc là cô sẽ làm.


0 nhận xét:
Đăng nhận xét