Thuở mới sơ sinh, cách mà chúng ta đón chào thế cuộc này là cất tiếng khóc
"oa... oa..." thật ngây ngô trên tay ấm iu của mẹ, trong lời dỗ ngọt ngào của bà
và sự lắng lo của bố. Những giọt lệ ấy rơi trong vô thức. Nhưng khi lớn lên dần,
đồng nghĩa với việc tinh thần, nhận thức lẫn tiềm thức của đứa bé ngày một hoàn
thiện. Dẫu vậy, những giọt nước mắt ấy vẫn rơi... Không phải rơi trong vô thức
nữa mà rơi trong nỗi vô lo, vô nghĩ. Khóc xong, ta hồn nhiên lại đưa bàn tay be
bé lên đôi mắt đỏ hoe; quệt đi những giọt lệ cay xè, xem như chưa có điều gì xảy
ra, rồi chạy một mạch sang chơi lò cò, thả diều,... cùng đám bạn. Vô cớ, vô lo
và vô nghĩ. Khóc mà chẳng vương một tẹo sầu bi.
Ai mà chẳng sang trọng
những ngày tuổi thơ nghô nghê, tươi vui như thế. Ngày bé, cười là vui, khóc là
buồn. Còn ngày lớn, cười chưa chắc là vui và khóc chưa chắc là buồn. Giữa bảy tỷ
người hòa mình trong nhịp sống bộn bã và cũng hấp tấp lướt qua nhau, giữa những
lừa lọc, tính liệu khiến con người ta mất niềm tin vào sự sẻ chia, cảm thông.
Thế nên, họ trở thành dè chừng trong việc biểu hiện cảm xúc thật và phải mượn
những "chiếc mặt nạ da người", tạm giấu giếm đi những xúc cảm trên khuôn mặt của
mình.
Nhưng dù cho họ có là ai. Có là một người lực sĩ cứng cỏi, dễ dàng
nhấc bổng gánh tạ trĩu nặng hay có là một chú hề suốt ngày tung hứng cùng tiếng
cười thì cũng chẳng thể giấu đi những khoảng trống vô hình trong tận tâm mình.
Ai mà chẳng có đôi phút yếu dạ, xao lòng, đánh rơi những giọt nước mắt mặn chát,
kể cả phụ nữ hay đàn ông. thành ra, cõi tục vẫn gật gù nhận "Đàn ông khóc bằng
tim. phụ nữ khóc bằng mắt". "Nước mắt phụ nữ chảy ra ngoài theo những đớn đau,
để một ngày nước mắt cạn khô, trái tim người nữ giới chỉ là cánh đồng trắng
muối. Nước mắt đàn ông trôi ngược vào trong theo những đớn đau, để đến một ngày,
trái tim đàn ông là đại dương mông mênh"
Giọt nước mắt luôn hiện diện và
song hành trên bước đường đời của mỗi người, nhất là những cô nàng "mít mật" –
chẳng thể kiểm soát những giọt lệ của mình. Những cô nàng đấy khóc vô duyên cớ,
"vô" ở đây không phải mang nghĩa "không" mà là vô khối. Bất kỳ chuyện gì cũng có
thể làm cô nàng thổn thức, run khẽ đôi bờ mi. người tình dỗi hờn, khóc. Ba mẹ
trách oan, khóc. Xem một bộ phim Hàn, đến tình tiết lãng mạn, khóc. Đọc một mẫu
truyện với chấm dứt bi, cũng khóc. Có lẽ do tuyến lệ hoạt động vượt công suất so
với người thường hay vì tâm hồn họ quá chừng yếu mềm, mẫn cảm?
mặc dầu lý
do gì, những cô nàng bé bỏng cũng không thể để nước mắt dư dả đến vung phí như
thế được. Rồi sẽ đến lúc nào đó, em nhận ra những giọt nước mắt rơi xuống vì
đành – phải – ngậm – ngùi tiễn biệt một người thân thương nhất còn chát đắng gấp
bội lần so với những giọt lệ bất nghĩa vì thất tình, vì bài thi đạt điểm thấp,
vì bộ phim kết thúc đầy thảm thương và vì hàng trăm căn do vô lý khác, có thể
"cướp" những giọt lệ của em một cách dễ dàng. Rồi sẽ đến lúc nào đó, em nhận ra
nước mắt chẳng thể gỡ rối mọi việc. Khóc xong, mọi thứ vẫn điềm nhiên diễn ra
đúng với tiến trình khách quan của nó.
Nước mắt rơi, đa phần do luyến
lưu, hối tiếc cho những chuyện đã xảy ra - những chuyện ở tận nơi vùng đất mang
tên "quá khứ". Trong khi đó, khả năng của con người là hữu hạn, làm sao có thể
níu kéo quá vãng như Đôrêmon đã từng làm với cỗ máy quay ngược thời kì? Thế nên,
có khóc thì chuyện cũng đã lỡ. Chỉ có riêng – mỗi – mình – em chịu đau từng cơn
quặng lòng sau mỗi màn mưa nước mắt. Nghe câu nói này, em sẽ bõ bèn hơn: "Khi
bạn cười thì cả thế giới sẽ cười với bạn nhưng khi bạn khóc, bạn chỉ khóc một
mình" Nói vậy, không có tức là anh phủ nhận ích lợi của việc khóc.
Khóc
như những dòng nước trôi thoảng qua, cuốn đi nỗi buồn, đau đớn song song tưới
lên tâm hồn một cảm xúc mát lạnh, trong lành. Song, khi khóc quá nhiều, những
dòng nước ấy sẽ hóa thành cơn lũ dữ tợn, phá hủy tâm hồn lẫn đôi mắt sáng rỡ của
em. Hơn cả, chẳng thể giải quyết được chuyện gì mà còn làm rối rắm thêm vấn đề.
Vậy thì hãy cất giấu ngay những giọt lệ vô nghĩa và vô ích ấy đi để xóa bỏ hình
ảnh cô bé "mít mật" trong em.
Anh không bắt em phải gồng mình, ra chiều
mạnh mẽ hay tỏ ra vô cảm, bàng quan trước những chuyện có thể làm đôi mi mình
run lên. Anh càng không bắt em phải nuốt nước mắt chảy ngược vào trong để con
tim nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, khóc trong tim. Em chỉ cần kìm lòng một tẹo,
tĩnh tâm một chút là đã có khả năng kiểm soát được dòng lệ của mình.
Nếu
đã có chàng trai của đời mình, em hãy mở lòng hơn, tâm can, chia sẻ, rút hết
những muộn phiền vào bờ vai kiên cố của anh ta. Vì lẽ thường tình, đàn ông là
"thùng rác" để nữ giới trút bỏ não nề trong cuộc sống và là chiếc áo giáp che
chở phái yếu trước những sương gió của thế cục. Còn nếu em vẫn nguyện "tung
hoành ngang dọc" với từ "đơn thân" thì đừng mải co ro nơi góc phòng đen tối nữa
mà hãy bước ra ngoài, hơi ấm tình thương của gia đình và người nhà sẽ giúp em
hong khô những sầu đau vương trên đôi mắt mình.
Đã từng run đôi vai lập
cập nhiều lần, đã từng tuôn lệ nhiều lần, đã từng niếm vị mặn đắng của nước mắt
nhiều lần, nhưng đã có lần nào em thật sự hiểu dòng nước mắt của em nói gì chưa?
Đã có bao giờ em lắng nghe lời nói thầm của chúng chưa? Nếu khi em khóc, giọt
nước mắt đầu tiên rơi xuống là từ mắt trái (tạm gọi đó là giọt nước mắt bên
trái) thì nó nói rằng em đang khóc vì những chuyện buồn bã, thống khổ. Còn ngược
lại, nơi tuôn dòng lệ trước tiên là bên phải (tạm gọi đó là giọt nước mắt bên
phải) thì tức là, em đang thổn thức vì những chuyện mừng, hạnh phúc.
Hóa
ra, không chỉ chuyện buồn mới làm dòng lệ tuôn trào mà còn có cả chuyện vui. Là
khi, sau bao tháng ngày lênh đênh trên biển, trôi nổi qua bao đợt sóng khi lăn
phăn, lúc dữ dằn; chiếc thuyền tơ duyên của em cũng đã tìm được chỗ neo đậu của
đời mình. Là khi, sau bao năm ròng xa vắng với sợi thương, sợi nhớ giăng khắp
lối, chung cuộc, em cũng gặp lại người nhà của mình. Xúc động, hạnh phúc, mừng
rỡ, hân hoan rót đầy vào con tim của em, làm nước mắt bên phải vơi, hòa lẫn với
nụ cười. Rằng khi đó, giọt nước mắt mới thật sự có ý nghĩa.
Giọt nước mắt
bên trái rơi trên mỗi chặng đường. Giọt nước mắt bên phải rơi cuối mỗi chặng
đường. Giờ thì Có lẽ em đã hiểu được đâu là giọt nước mắt ĐÚNG và đâu là điều
ĐÁNG để mình rơi lệ, phải không cô gái hay "mít ướt"?
Nước mắt tựa như
một bản hòa âm. Bản hòa âm có những nốt trầm sâu lắng nhưng cũng có những nốt
cao thanh thoát. Và nước mắt cũng thế, có những giọt nước mắt vô nghĩa nhưng
cũng có những giọt nước mắt ý nghĩa. Em đừng để khoảng trời thanh xuân của mình
chìm vào bể nước mắt vô nghĩa đấy. Hẳn, cả anh và em đều không muốn nghe tiếng
nước mắt với xuất phát điểm là bên trái. Nó hệt như tiếng mưa rơi tí tách bên
thềm, nghe êm tai, nhẹ nhàng nhưng lạnh xót tận đáy lòng - một cảm giác nhoi
nhói nơi ngực trái. Tiếng nước mắt bên trái khác tiếng mưa ở chỗ là nó mang
thanh âm vỡ vụn, giòn tan cả tâm tư lẫn lòng dạ.
Giọt mưa trong mát. Giọt
nước mắt chua chát. Khóc như thế, chỉ xát muối vào vết thương mà
thôi.
Vậy nên, đừng loay hoay hay vùng vẫy trong bể nước mắt bên trái
nữa, em à!


0 nhận xét:
Đăng nhận xét