Tôi vừa cưới chồng được hơn một tuần, cuộc sống ở nhà mới khiến tôi có cảm giác
xa lạ. Thật sự tôi chưa quen lắm với sự đổi thay này, chồng tôi hiểu điều đó nên
thẳng tuột dẫn tôi đi chơi với bạn bè cho thoải mái.
Chồng tôi đã gần 30,
hơn tôi đến 6 tuổi nên bạn anh hồ hết là người chín chắn và điềm đạm. Khác với
nhóm bạn loi nhoi còn con nít của tôi. nên đi với nhóm bạn thân của anh, tôi
đích thực lạc lõng.
Mấy anh bạn của chồng thích giao hội ở quán cafe nhạc
Trịnh, ở đó yên tĩnh, không rầm rĩ, có không gian cho họ hàn huyên. Lúc thì
chuyện thời sự, lúc thì gia đình, bóng đá, và thời thơ của họ.
Trong câu
chuyện của các anh ấy luôn có sự xuất hiện của một chị tên N, đó là thành viên
nữ độc nhất trong nhóm và là bạn thân của chồng tôi. thú thiệt, tôi nghe chồng
kể nhiều về chị ấy nhưng tôi chưa có lần nào họp mặt vì chị ấy đi tu nghiệp ở
nước ngoài mấy năm rồi.
Cách đây 2 tháng, tôi được gặp chị ấy lần trước
tiên, ấn tượng nhất là chị ấy rất xinh đẹp và hoạt ngôn. Chị ấy nói nhiều nhưng
rất hài hước, đôi khi quay sang ôm chồng tôi một cách thiên nhiên, khiến tôi đỏ
mắt vì khó chịu.
dường như nhận thấy thái độ không vui của tôi nên chị ấy
cố tình trêu gan bằng những câu lấp lửng: “Tôi nhớ ngày xưa ông thẳng tính đến
nhà tôi ăn cơm và ở lỳ trong phòng tôi. Giờ này có vợ rồi chắc không dám làm mấy
việc đó nữa đâu nhỉ?”. “Ngày trước đi học tôi chỉ ngồi chung xe với ông, mà
chừng như đi chung như thế cũng hơn 8 năm đó”.
Biết đó là kỷ niệm của
chồng và nhất là đối với bạn thân, tôi không có quyền ghen, nhưng sao lúc đó tôi
thấy khó chịu lắm. Ai chẳng biết chị ấy biết chồng tôi gần 20 năm, 20 năm đó
biết bao kỷ niệm. Nhưng có cần trước mặt tôi mà kể chi tiết như thế
không?
Quá đáng hơn chị ấy cố tình nói những câu đại loại như tiếc nuối
cái thời đi học mà có cậu bạn thân như chồng tôi. Còn nửa thật nửa đùa hỏi
chuyện ngày xưa chồng tôi thích chị ấy là thật hay giả, nếu giờ chị ấy tỏ tình
tình thì có gật đầu không?
Họ hàn huyên vui vẻ với nhau, không khí sôi
nổi hẳn khi có chị ấy. Đặc biệt là chẳng ai coi chuyện chị ấy đùa chồng tôi là
sự thực, chẳng ai chịu nhìn tôi giận hờn ngồi bên.
Chị ấy rất tự nhiên
bao nhiêu lại khiến tôi tự ti bấy nhiêu. Điều đó làm tôi ghen với cô bạn thân
của chồng, ghen với thời kì họ ở cạnh nhau quá lâu và với cả những kỷ niệm thời
đi học nữa.
Tới lúc chia tay để về, chị ấy ghé tai chồng tôi nhưng nói
khá to: “Giờ ông có vợ rồi, chắc chẳng còn quan hoài tới tôi nữa. Có biết tại
sao tôi ngoài 30 rồi vẫn chưa lấy chồng không? Tôi còn tưởng ông chờ
tôi”.
Chồng tôi chỉ cười cười đẩy chị ấy ra một cách nhẹ nhõm, chứ không
phủ nhận. Hôm đó về nhà tôi rất khó chịu. Thật ra tôi không muốn diễn dịch để tự
làm bản thân mình khó chịu đâu. Nhưng càng nghĩ càng tức, và tôi còn có cảm giác
tự ti trước mặt bạn bè của chồng.
Giờ tôi mà nói với chồng tôi ghen với
chị ấy chắc chồng tôi sẽ chê cười tôi mất. Tôi sợ chồng sẽ hiểu nhầm mình không
biết điều và nghĩ suy vớ vẫn. Nhưng tôi là vợ mà, là nữ giới đương nhiên không
mong muốn một người nào quá thân với chồng mình.
Không phải tôi lo sợ vô
căn cứ đâu, chính tình cảm bạn thân gần 20 năm đấy là điều đe doạ đến hôn nhân
của tôi. Trong khi cả hai người bọn họ đều có những tình cảm cố định của thời
tuổi trẻ. Ngày xưa tình cảm thân sâu đậm như vậy mà, tôi không tin giữa hai
người khác phái tồn tại tình bạn thuần khiết. Chẳng qua là lấy hai từ bạn thân
để giấu tình cảm thật khi chẳng thể thông tõ thôi.
Tôi có nên cản trở
chồng xúc tiếp với chị ấy không? Hay nên cấm anh họp mặt tuốt tuột bạn bè, đỡ
phải dây dưa với quá vãng? Làm như vậy liệu anh có khó chịu, có hiểu nỗi sợ hãi
của tôi?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét