Tôi sống trong vỏ bọc của một con người thông thường, tôi rất buồn, nhiều khi
muốn nói cho mọi người biết về sự thực con người mình nhưng lại sợ.
Tôi
sinh ra ở một miền quê nghèo. Năm 2 tuổi tôi bị ngã từ trên cao xuống, thân thể
bị liệt nửa người. Gia đình cũng chạy chữa nên bệnh đã hết. thân thể thường ngày
cho đến khi 14 tuổi, thuộc cấp trái bắt đầu nhỏ hơn thuộc hạ phải. Từ đó tôi
luôn lo sợ mọi người biết chuyện này nên sống trong vỏ bọc. Lúc nào tôi cũng mặc
quần dài, không một ai biết tôi là người khuyết tật. Tôi luôn suy nghĩ và làm
việc như người thông thường, sống với cách nghĩ suy và làm việc như thế đã 25
năm.
Nhưng rồi khi làm việc tôi đã đem lòng yêu đơn phương một cô gái
không đẹp, không xinh. Mỗi khi nhìn em và chuyện trò, tôi luôn cảm thấy ấm áp và
vui. Tôi không thể nhịn nói lời thương tình với cô gái đó. Bản thân là người
khuyết tật, sống trong vỏ bọc của một con người thường nhật, tôi rất buồn, nhiều
khi muốn nói cho mọi người biết về sự thực con người mình nhưng lại sợ. Không
phải sợ mọi người biết sẽ xa lánh mà sợ khi nói ra tôi sẽ gục ngã. Thật sự hiện
giờ tôi không biết phải làm sao để sống thật với con người mình, để có thể nói
lời xót thương với người tôi yêu thích. Mong mọi người hãy giúp tôi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét