Thú thực, cho đến hiện giờ đã sống với vợ được hơn 10 năm rồi nhưng tôi chưa một
ngày nào thấy được im, chưa một ngày tôi thấy mình được làm chồng một cách đúng
nghĩa. Buồn, uất nghẹn nhưng tôi còn ở lại trong cuộc hôn nhân này đơn giản vì
không muốn con cái phải chịu cảnh sống chia lìa.
Tôi năm nay 38 còn vợ
tôi 32, chúng tôi lấy nhau được hơn 10 năm và có 1 cháu trai, 1 cháu gái. Tôi là
trai tỉnh lẻ còn cô ấy là người tỉnh thành nên sau khi kết hôn chúng tôi về ở
trong căn nhà mà ba má vợ mua cho.
Nói một cách khách quan, vợ hơn tôi về
mọi mặt. Cô ấy nhanh nhẹn, sắc sảo, có học thức và khả năng kiếm tiền cũng tốt
hơn hẳn. Dù chúng tôi cùng tốt nghiệp một khóa nhưng vài năm sau khi ra trường,
trong khi tôi vẫn còn là nhân viên quèn với mức lương đì đẹt vài triệu đồng thì
cô ấy đã ngoi lên ghế phó phòng với lương gần 20 triệu/tháng.
Ngày biết
tôi và cô ấy yêu nhau ai cũng lạ bởi chừng như hai người ở hai thế giới khác hẳn
nhau. Nhưng nhìn cô ấy chăm nom và yêu thương tôi, nghe cô ấy thỏ thẻ rằng chỉ
có người mềm tính như tôi mới dung hòa được thực chất nóng như lửa của cô ấy,
tôi đã nghĩ cô ấy là một nửa phù hợp của mình.
Tuy nhiên, khi hôn phối và
về sống chung nhà rồi tôi mới thấy làm chồng một người cá tính và hà khắc đến
quá quắt như cô ấy thật trăm bề tủi hổ. Ngay từ tuần đầu về sống chung, cô ấy đã
giao khoán cho tôi tất việc nhà với lý do cô ấy mới lên chức lên cấp, phải thích
ứng với công việc mới đầy khó khăn nên phải dồn sức cho công việc, tôi vui vẻ
hàng ngày đi làm về là đi chợ, nấu cơm và làm hết việc nhà cho cô ấy.
Đến
năm thứ hai, lấy lý do bầu bí mệt mỏi, cô ấy lại tiếp bắt tôi nấu cơm, tôi lại
làm. Cứ thế, đến năm thứ 3 thì cô ấy nào lấy lý do phải nuôi con nhỏ, nào lý do
sức yếu lại phó thác tất tật việc nhà cho tôi.
Và sau đấy thì cô ấy mặc
định rõ ràng tôi là người lo nội trợ trong nhà. Theo lý giải của cô ấy, việc nào
cũng là việc và đã ở cùng nhà thì không nên phân định. Cô ấy làm tốt hơn việc
kiếm tiền thì cô ấy sẽ đi kiếm tiền là chủ đạo, còn tôi kiếm tiền kém thì ngoài
đi làm kiêm thêm cả chuyện làm việc nhà. Chẳng nhẽ vợ chồng lại tranh luận nhau
mãi về việc này nên tôi đành ưng cho yên cửa yên nhà.
Và một khi đã phân
công việc như vậy là cô ấy khoán trắng luôn việc nhà cho tôi, hai vợ chồng có
cùng đi làm về nhưng mặc cho tôi đánh vật với lau nhà, nấu cơm, cô ấy điềm nhiên
ngồi vắt chân ở phòng khách vừa xem tivi vừa ăn hoa quả. Cô ấy đúng trong tư thế
của một ông chồng, còn tôi là bà vợ ở những nhà khác vậy.
Đã thế cô ấy
còn rất khó tính. Hôm nào cơm hơi nhão, canh hơi mặn, nhà cửa bừa bộn là cô ấy
lên giọng trách cứ tôi ngay. Rồi bữa cơm thiếu bát nước chấm cô ấy cũng chỉ tay
bảo tôi lấy, ngồi ăn bỗng thèm cốc bia cũng chỉ tay sai tôi.
Cô ấy xét
nét tôi không khác gì một bà mẹ chồng và hống hách không khác gì một bà chủ.
Sống với cô ấy, tôi thấy mình thực thụ như một nô bộc vậy, nhiều lần tôi đã định
dứt áo ra đi nhưng rồi thương con tôi lại chần chừ và sống qua ngày đợi cho con
cái trưởng thành rồi tính tiếp.
Không những lười làm, khó tính và hách
dịch, cô ấy còn vô cùng chặt chẽ, có thể nói là bần tiện trong chuyện tiền bạc.
Ngày trước, khi mới về sống chung, cứ đầu tháng là cô ấy đòi lấy hết lương của
tôi với lý do: Nhà một người giữ tiền cho hợp nhất.
Tôi nghĩ vậy cũng
phải, hàng tháng tôi chỉ giữ lại vài trăm nghìn cho xăng xe, điện thoại. Còn
tiền chợ thì lấy từ cô ấy mỗi tuần. Tôi cũng xài sẻn so và hợp lý nhưng lúc nào
đưa tiền chợ cho tôi, cô ấy cũng ca cẩm, phàn nàn tốn kém bằng thái độ rất khó
chịu. Tiền thì tiêu cho cả gia đình mà cô ấy cứ làm như thể tôi xin tiền cô ấy
không bằng. Nghĩ mà thêm bực.
Tuy nhiên, khoảng một năm gần đây, hốt
nhiên cô ấy thay đổi cách quản lý tiền. Cô ấy bảo cô ấy sẽ không cầm lương bổng
hàng tháng của tôi nữa mà để tự cầm và tự lo tiêu pha. Cô ấy bảo tiền cô ấy sẽ
để lo đổi nhà, mua xe làm việc lớn còn tôi phải gánh quờ tiền chợ, sinh hoạt
trong nhà.
Mà nhà tôi có tới 4 người, nhà rộng, nhiều phòng, hai con tiền
học lại nhiều, trong khi lương của tôi tới giờ chưa đầy 8 triệu, hỏi làm sao có
thể đủ được. Cô ấy nói là làm, nhất thiết không đưa cho tôi thêm một đồng nào
trong khi cô ấy thừa biết rằng số lương bổng tôi sao đủ cho xài cả gia đình một
tháng.
Thế là, tôi phải xoay sở đủ kiểu, ăn xài dè xỉn, thậm chí bớt cả
tiền điện thoại và có tháng còn phải vay tạm mấy người cùng phòng mới đủ co kéo
cho tiền sinh hoạt hàng tháng của gia đình. Mỗi lúc đi vay tiền, phải nói láo
rằng cả hai vợ chồng đều mất thẻ ngân hàng không rút được tiền mà tôi thấy uất
nghẹn. Nhà đâu đến nỗi nào, có vợ đàng hoàng mà luôn phải sống trong cảnh thiếu
trước hụt sau, đời sao cơ cực vậy chứ.
Dẫu vậy, vì thể diện tôi không rỉ
răng nửa lời kể chuyện nhà mình cho người khác. Tôi cứ nghĩ chỉ mình mới vậy. Ai
ngờ mấy ngày nay, đọc san sẻ về chuyện ăn tiêu trong gia đình của nhà khác trong
chuyên mục, tôi mới hiểu có nhiều ông chồng cùng tình cảnh với tôi.
Tôi không
biết các gia đình khác thế nào chứ tôi thì thấy khôn cùng mỏi mệt và ngột ngạt
trong cuộc sống này. Tôi biết sẽ là không bao giờ có thể cải tạo được vợ tôi,
một người cá tính và hủ lậu như cô ấy. Chẳng nhẽ cả đời tôi phải sống như thế
này sao?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét