Tôi lấy vợ năm 30 tuổi, qua 5 năm sống chung không có hạnh phúc với vợ, tôi tìm
đến mối quan hệ bên ngoài để khỏa lấp nỗi buồn. Bình là cô gái xinh đẹp, tâm lý,
khác hẳn với cô vợ lầm lỳ, ít nói, khô như ngói của tôi ở nhà. Bình biết khi nào
tôi vui, khi nào tôi buồn, biết hỏi han và bàn thảo những vấn đề từng lớp cùng
với tôi. Công bằng mà nói, tôi hợp với Bình hơn rất nhiều so với vợ. Bình cũng
thuộc tuýp phụ nữ hiền lành, tôi biết em yêu tôi chứ không phải vì một lý do nào
khác.
Còn Mai vợ tôi thì cứng rắn và khó gần. Sống với nhau 5 năm, có với
nhau 1 đứa con nhưng tôi chưa bao giờ nghe cô ấy nói với tôi một câu nói ngọt
ngào. Khi nào cô ấy cũng chỉ trích, trách móc tôi làm chồng mà không được thế
này thế nọ. Tôi cũng đâu kém cỏi gì cho cam, tôi kiếm được tiền, bản thân cũng
có chức tước cao trong công ty, tôi cũng không để cho mẹ con cô ấy thiếu thốn
thứ gì. thế mà cô ấy chẳng biết điều, khi nào cũng khiến tôi nổi
điên.
Lúc đầu ngoại tình tôi còn giấu, nhưng sau chán vợ quá, tôi công
khai luôn. Dĩ nhiên là cô ấy làm um lên, còn dọa sẽ khiến cho tôi thân bại danh
liệt. Hành động của vợ tôi càng thôi thúc cái ý nghĩ sẽ bỏ vợ để lấy bồ trong
tôi.
Đợt ấy, tôi hay mua xổ số. Và may mắn thay, lần đấy tôi trúng được
giải đặc biệt 1,5 tỷ đồng. hẳn nhiên vợ và bồ đều biết chuyện tôi có tiền, nhưng
trái ngược với thái độ nhạt nhẽo của Bình, vợ tôi lại gào lên bảo tôi đưa tiền
để gửi tùng tiệm. Tôi ngỏ ý muốn đổi xe cho Bình thì em bảo rằng, em đi xe cũ
được rồi, tôi cứ cất tiền mà làm việc khác.
Tôi thấy cảm phục nhân cách
của Bình lắm. Chả bù với cô vợ vật chất của tôi, thấy chồng có tiền là cứ nhao
nhao lên. Lúc đó trong đầu tôi đã nhen lên ý nghĩ bỏ vợ và càng ngày, ý nghĩ đó
càng mạnh lên.
Nhưng tôi vẫn muốn thử. Người ta bảo bụng dạ nữ giới khó
đoán mà. Trước khi viết đơn ly hôn vợ để đến với bồ, tôi vạch ra một kế hoạch.
Trước đó, tôi cứ nhớ nhớ quên quên, rồi đột nhiên nửa đêm ngủ lại vùng dậy nói
lăng nhăng. Tôi ra cái vẻ như thế 1 tháng rồi trả phát điên. Tôi nghĩ rằng lúc
này mình sẽ biết được bụng dạ của người nữ giới thương mình. Và theo dự đoán của
tôi, vợ tôi sẽ bỏ tôi và chiếm hết số tiền tài tôi rồi đuổi tôi vào trại thần
kinh để chiếm nhà còn Bình sẽ đến và cưu mang tôi, chăm sóc tôi.
Nhưng dự
đoán của tôi trật lất. Khi tôi vờ vĩnh chạy theo níu kéo Bình thì em dùng chân
đá tôi ra không tiếc thương rồi bảo:
– Ôi giời, tưởng anh có tiền tôi mới
theo chứ giờ đang điên thế này, cho tôi mấy tỷ tôi cũng cáo biệt.
Tôi chết
điếng trước câu trả lời của Bình. Nhưng tôi vẫn phải giả điên bám gót em. Lúc
đó, vợ tôi xuất hiện, cô ấy ôm tôi lại rồi chỉ vào mặt Bình:
– Cô là đồ
bạc bẽo, khi còn lành lặn, anh ấy đối xử với cô thế nào?
– lành lẽ nó
khác bà chị nhé. Tôi đâu có ngu mà đi ở cùng thằng điên. Tôi có thể kiếm được
thằng khác giàu hơn, khỏe hơn. Trả chồng lại cho chị đấy.
Mai ôm tôi vào
lòng, kéo tôi về nhà rồi lau mặt cho tôi. Vợ tôi không nói gì, lẳng lặng vào bếp
nấu cho tôi bát cháo. Khi cô ấy bưng ra, tôi thấy ở khóe mắt cô ấy có một giọt
nước mắt long lanh.
Tôi không chịu được nữa, vòng tay ôm lấy vợ rồi thầm thì:
“Anh xin lỗi, giờ anh biết được bụng dạ con người rồi”.
Tôi cắt đứt hẳn
với bồ và quay về với vợ. Khỏi phải nói, Mai mừng như thế nào khi thấy tôi hết
điên. Từ đó, tôi cũng hiểu hơn về vợ và chịu khó nói chuyện với cô ấy. thỉnh
thoảng tôi thấy mình minh mẫn. Nếu tôi không giả điên, có khi giờ tôi đang cầu
bất cầu bơ ngoài đường rồi cũng nên.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét